NGHỀ TÔI YÊU
“Sau
này bạn sẽ làm nghề ǵ?” “Ḿnh thích bán hàng như cô
Thanh ở tiệm sách trước trường, bán hàng vừa
được nói chuyện với nhiều người vừa
được đọc truyện miễn phí nữa”.
Đó là ước mơ của tôi thời cấp 1 mà măi
đến cấp 2 tôi vẫn theo đuổi. Bây giờ
khi nghĩ lại tôi vẫn thấy buồn cười cho
cái thời non trẻ đó. Lên cấp 3, đề tài này vẫn
được chúng tôi đem ra bàn luận sôi nổi, có đứa chọn ngành y, có đứa
chọn ngành kỹ thuật, có đứa chọn nhân
văn… Nói chung toàn là những ngành khủng, đậu vào
những ngành đó cũng khó. Theo đánh giá chung của cả
bọn, những người thật sự xuất sắc
mới vào nổi, những đứa xoàng xoàng đừng
có dại mà đâm đầu vào đó. Rất nhiều
đứa tự tin, c̣n tôi chọn cho ḿnh hướng
đi vào ngành Kinh tế. Vậy mà ra trường tôi chọn
nghề gơ đầu trẻ trong sự ngỡ ngàng của
bao nhiêu người. Ngay cả bây giờ, vẫn nhiều
sinh viên hỏi tôi “Sao học xong cô không xin làm Ngân hàng mà
đi dạy chi cực vậy cô?”. Bản thân tôi nghĩ, quyết
định đến với nghề cao quư này bởi
trước hết là bản thân ḿnh phải thực sự
thích, nếu không sẽ nản ngay, c̣n nghề nào mà chẳng
cực, chẳng vất vả. Khoảng thời gian về
trường không thể gọi là quá lâu để một
cô giáo trẻ như tôi có thể nói là có nhiều kỷ niệm
với trường, nhưng gần 2 năm nay những khoảnh
khắc vui buồn với sinh viên, những bài học từ
những thầy cô đi
trước luôn là hành trang trong nghiệp dạy học
của ḿnh.
C̣n
nhớ những buổi đầu đến lớp dạy
với bao bỡ ngỡ, hồi hộp. Ngày đầu tiên
đi dạy, tôi chọn cho ḿnh chiếc áo dài màu xanh với
hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp ở
“buổi đầu tiên ra mắt”.
Cảm giác lo lắng, tiếng ḷng rộn ràng khi tôi bước
từng bậc thang lên tầng 2 khu G1, pḥng 206 đây rồi,
tôi vào lớp với suy
nghĩ “chỉ cần bước vào và hết ḿnh với
tiết học là ổn cả thôi”. Gần 50 cặp mắt
dơi theo tôi trong từng bước đi, trong từng lời
nói, từng cử chỉ. Bài giảng đầu tiên có chút
ǵ đó non nớt, luống cuống, có chút ǵ đó chưa
hoàn hảo, nhưng đó là bài giảng mà tôi đă truyền
đạt lại cho sinh viên của ḿnh bằng cả nhiệt
huyết và trái tim. “Buổi
đầu tiên có hồi hộp không em?” Đó là câu hỏi
mà hầu như thầy cô nào trong trường gặp tôi
ngày hôm đó đều hỏi. “Buổi
đầu thôi, rồi sau này quen là thấy b́nh thường
thôi mà” mọi người rôm ră truyền đạt và kể
lại cảm xúc của ḿnh vào ngày đầu đứng
trên bục giảng.
Từ buổi đầu tiên đó mà đến bây giờ
đă gần 2 năm, thời gian trôi qua thật
nhanh, vậy mà cái cảm giác hồi hộp vẫn c̣n khi
tôi chuẩn bị giảng dạy một lớp mới. Mỗi
lớp mang một sắc thái khác nhau, có lớp th́ sôi nổi
hoạt bát, có lớp th́ ít khi phát biểu nhưng lại rất
ngoan, có lớp thế này, có lớp thế kia nên kỷ niệm
từ ngày vào trường đến nay cũng nhiều lắm.
Tôi c̣n nhớ cái lần phỏng vấn xin vào trường,
thầy Hiệu trưởng có hỏi tôi rằng “Nếu khi cô bước vào lớp,
nhưng có một sinh viên không chịu đứng chào v́ cho
rằng cô c̣n trẻ nên không tôn trọng, cô sẽ xử lư
thế nào?” Khi nhận được câu hỏi đó,
tôi biết chắc chắn trong thời gian đầu
đi dạy tôi sẽ gặp những trường hợp
như vậy, nhưng khi trả lời thầy, tôi vẫn
rất tự tin là ḿnh sẽ vượt qua và chứng tỏ
bản lĩnh của ḿnh.
Đến khi thực sự giảng dạy tôi mới
biết, những ǵ ḿnh nói đều là lư thuyết. Nhiều
lúc tôi cảm thấy thật khó khăn khi lời nói của
ḿnh không được ghi nhận, hay thật sự buồn
v́ thái độ bất cần của một số sinh
viên. Đến bây giờ nh́n lại, tôi mới thật sự
hiểu, câu trả lời cho buổi phỏng vấn hôm
đó không phải là chứng minh ḿnh bản lĩnh như
thế nào với sinh viên mà chính ḷng yêu nghề, sự nhiệt
huyết với nghiệp giảng sẽ giúp tôi vượt
qua mọi khó khăn thử thách ban đầu.
Khi c̣n học phổ thông tôi t́nh cờ
đọc được bài thơ:
“Con hỏi: saoThầy đi dạy học
Một nghề bạc bẽo nhiều chua cay
Giận buồn chi tóc thêm màu trắng
Cặm cụi cho vơi hết tháng ngày
Thầy muốn: như người nh́n luống cày
Muốn mầm non mướt lớn thành cây
Mạ xanh rồi kết thành bông trái
Nuôi sống toàn dân qua tháng ngày.”
Ngày ấy, tôi tự
hỏi dạy học khổ thế sao thầy cô vẫn
lạc quan, thế rồi chẳng biết tự bao
giờ tôi lại mơ ước trở thành cô giáo. H́nh
ảnh những thầy cô giáo trong tôi thật vĩ
đại đó là tấm gương, là chuẩn mực
đạo đức, là chân lư, có những lời thầy
cô nói mà tôi không bao giờ quên. Trong tâm tưởng của
tuổi thơ, thầy cô giáo là những người
hiền lành nhưng nghiêm khắc, lặng lẽ nhưng
đầy say mê, miệt mài ngày ngày đứng lớp,
trang bị cho học tṛ những bài học quư báu,
đưa họ đến bến bờ tri thức.
Với tôi, thầy cô như người cha, người
mẹ thứ hai, những người đă dạy tôi
biết đọc, biết viết, truyền thụ cho
tôi những kiến thức, tri thức của nhân
loại, dạy tôi biết cách ăn, cách mặc, biết
đối nhân xử thế, biết cách ứng xử giao
tiếp trong gia đ́nh và ngoài xă hội, là động
lực thúc đẩy tôi vươn lên.
Và giờ đây, gần 2
năm đi dạy tôi cũng dần hiểu v́ sao: “làm thầy
phải giận…làm thầy th́ buồn….làm thầy thấy
bạc bẽo…và v́ sao tôi lại cặm cụi cho vơi
hết tháng ngày….”. Tôi không muốn kể
bất cứ điều ǵ mà ḿnh đă nếm trải, có
lẽ xin nhường những dấu chấm để mọi
thầy cô trên thế giới điền những chuyện
vui buồn, những ước mơ của nghề giáo. Ngẫm
nghĩ lại tôi thấy nghề giáo cho tôi nhiều thứ
lắm, từ một đứa hiếu thắng, nóng tính,
tôi dần dần biết kiềm chế ḿnh lại, không bốc
đồng như khi c̣n đi học, tôi kỹ tính hơn,
chững chạc hơn trong lời ăn, tiếng nói. Nhưng
điều mà tôi nhận được nhiều nhất là sự tôn trọng từ nhiều
người, sự yêu thương của nhiều sinh
viên, và hơn thế nữa là được làm việc tại
một môi trường tri thức nhưng rất t́nh cảm
như Trường Cao đẳng Điện lực Miền
Trung.
Nhân
kỷ niệm 30 năm ngày thành lập trường, tôi
mong sao tất cả các thầy cô giáo sẽ luôn đủ
sức khoẻ, tràn đầy hạnh phúc và yêu
thương, với tất cả say mê, hết ḷng v́ học
sinh thân yêu cho đến khi rời bục giảng. Tôi
cũng mong sao xă hội tạo mọi điều kiện
cần thiết để các thầy cô giáo có cuộc sống
ngày càng tốt đẹp hơn, toàn tâm toàn ư v́ sự nghiệp
“trồng người”, để nghề giáo măi măi là nghề
cao quư nhất trong những nghề cao quư./.
Hoàng Hà Minh Châu