NƠI ƯỚC MƠ BẮT
ĐẦU
Tác giả
Lê Văn Hường
Ḍng
đời là những chuyến đi và có những chuyến
đi đă đưa ta về với những nơi ghi
dấu nhiều ư nghĩa. Không biết t́nh cờ hay chính
cái duyên may mắn đă đưa tôi về với mái
trường Cao đẳng Điện lực miền
Trung thân yêu.
Thấm thoát mới đó mà
đă hơn chín năm kể từ cái ngày cầm giấy
báo nhập học trên tay,
lẽo đẽo theo chân bố đến trường
nhập học, tôi như đứa trẻ lọt
thỏm giữa phố phường Hội An cổ kính và
thơ mộng. Tôi đă nuôi dưỡng ước mơ được
trở thành đứa con bé
nhỏ của mái nhà thân yêu này từ bao giờ không
biết nữa.Giờ đây nh́n lại chặng
đường đă qua, tôi thật không thể tin
được rằng ḿnh đă hoàn thành được
ước mơ cháy bỏng của ḿnh bấy lâu. Tuyệt
vời như một giấc mơ, nhưng tuyệt vời
hơn đó lại là giấc mơ có thật.
Lật
lại những trang kư ức ngày ấy, tôi - một
cậu bé vừa rời ṿng tay bố mẹ sau mười
hai năm đèn sách, bắt đầu làm quen với bao lo
toan về cuộc sống tự lập nơi đất
khách. Nỗi nhớ nhà, nhớ người thân, những
cám dỗ nơi thị thành mà mọi người vẫn thường
hay dặn ḍ tôi nên đề pḥng khiến tôi không khỏi
lo lắng cho những tháng ngày sắp tới. Nhưng lạ
kỳ thay khi đứng trước cổng trường
Trung cấp Điện 3 ngày ấy, mọi ư nghĩ kia
dường như tan biến, thay vào đó là cảm giác thân thương, tŕu
mến như đây là ngôi nhà ḿnh vậy. Trong từng
cơn mưa nhỏ của những ngày tháng mười,
điều đầu tiên để lại trong tâm trí tôi
đó là cái chất giọng mộc mạc và đặc
trưng của những người con miền đất
di sản sao mà thân thương thế, những chỉ
dẫn nhiệt t́nh, những
cử chỉ quan tâm, có ǵ đấy sao mà ấm áp, sao mà
ngọt ngào đến vậy. Phải chăng đây chính
là mái nhà thứ hai của nhiều người con
đến từ khắp các miền quê mang nhiều hoài băo
và ước mơ như tôi…
Những năm tháng sinh
viên bắt đầu thật bỡ ngỡ nhưng
cũng đầy thú vị. Không c̣n là không gian lớp
học nhỏ bé như thời c̣n học sinh, thay vào đó
là một giảng đường khang trang với màn h́nh
đèn chiếu, với bài giảng điện tử,
với những mô h́nh thực tế đă làm bao ánh mắt
của những sinh viên mới như chúng tôi cứ xoay tṛn
v́ thích thú. Giảng đường rộng, và t́nh thầy
tṛ cũng mênh mông không kém. Cuộc sống xa nhà của tôi
nói riêng và của những sinh viên khác nói chung trở nên
dễ dàng hơn nhờ vào sự quan tâm, chia sẻ,
gần gũi của các thầy cô trong trường…
Tôi đă từng mơ rất
nhiều về Hội An nơi phố cổ nhiều nét
đẹp, nhiều điều thú vị để ḿnh
khám phá. Nhưng tôi chưa từng mơ về nơi
đây như một mái nhà thân thiết của chính ḿnh.
Ấy vậy mà điều giản dị ấy đă
trở thành kỉ niệm đầu tiên và có lẽ là khó
quên nhất của tôi về mái trường Cao
đẳng Điện lực miền Trung bây giờ.
Trải qua ba năm học tập, bên cạnh
những Thầy cô giỏi về chuyên môn luôn cập
nhật những kiến thức cũng như
phương pháp dạy học tiên tiến và luôn
được trẻ hóa, bên cạnh những giờ lư
thuyết hay những giờ miệt mài nơi xưởng
thực hành từng lớp lớp sinh viên chúng tôi
trưởng thành lên, lĩnh hội nhiều kiến
thức và sẵn sàng cất cánh bay đi thực hiện
ước mơ của đời ḿnh.
Thời
gian cứ thế trôi đi, rồi lớp sinh viên chúng tôi
cũng trưởng thành, rồi cũng đến giờ
phút thiêng liêng được cầm tấm bằng cử
nhân trên tay sao mà đôi hàng mi ai cũng rưng rưng
nước mắt v́ hạnh phúc. Dẫu biết chằng
đường phía trước c̣n nhiều khó khăn
nhưng chúng tôi bây giờ tự tin hơn, mang trong ḿnh
một kiến thức rộng lớn hơn sẵn sàn
chinh phục những khó khăn và mang ánh điện về
với mọi người. Để rồi từ đó,
lớp lớp học tṛ chúng tôi đi về với
mọi miền quê đất nước, đến
những nhà máy thủy điện, là những nhân viên
trực trạm hay những công nhân ngày đêm trên công
trường.
Thật tự hào khi
được trở thành sinh viên của trường Cao
đẳng Điện lực miền Trung. Từ giờ
phút đầu tiên bước chân vào trường trở
đi, là tôi như có thêm một mái nhà để yêu
thương, một nơi để hướng
đến và khắc sâu trong tâm trí. Và thật tự hào biết
bao khi giờ đây được ở lại công tác
dưới ngôi trường thân yêu. Có niềm hạnh phúc
nào bằng khi ḿnh được trở thành một
phần của đại gia đ́nh này, hạnh phúc nào
bằng khi nơi ḿnh yêu lại yêu thương ḿnh. Và có
lẽ cũng giống như tôi, ở đâu đó tận
sâu trong đáy ḷng tất
cả những người con của mái nhà đầy yêu
thương ấy đều
dành cho trường vị trí lớn nhất trong trái tim. Để
rồi đây có lẽ từng nhành cây, ngọn cỏ nơi
sân trường, từng khu giảng đường, từng
pḥng ki túc xá cũng trở nên thân thuộc, đáng yêu và măi
măi in đậm trong trí nhớ của những thế
hệ sinh viên trưởng thành từ mái trường Cao
đẳng Điện lực miền Trung.
Từng thế hệ học sinh sinh viên đă và đang
trưởng thành từ mái trường này có lẽ măi măi
sẽ nhớ về trường như một bến
đỗ b́nh an, một điểm tựa tinh thần
vững chắc để tiếp bước trên
đường đời đầy gian nan thử thách.
Và mái trường Cao đẳng Điện lực
miền Trung sẽ măi măi là nơi chấp cánh cho những
ước mơ, là cánh chim đầu đàn, là cái nôi
đào tạo của ngành Điện ở hôm nay và mai sau.