Ngôn ngữ:

(+0235) 2212 201

Tin tức



Ươm mầm yêu thương - hai mươi hai năm mùa phấn trắng

Hai mươi hai nẻo ngày xanh

Gieo mầm tri thức, dệt thành tương lai

Dẫu bao vất vả miệt mài

Nụ cười nở rộ khiến lòng cô say

Mỗi năm đến ngày lễ “trồng người” lòng tôi lại bồi hồi xúc động, ngày mà suốt 22 năm qua tôi đã đi cùng với nghề giáo. Bao nhiêu kỷ niệm với trường lớp, với những thế hệ học trò thân thương lại ùa về, khiến tôi thêm trân trọng hành trình mà mình đã chọn

Nghề giáo đến với tôi như một điều đã được sắp đặt từ thuở nhỏ. Ngày ấy, tôi và cô bạn cùng xóm vẫn thường “đóng vai cô giáo”, phân công nhau đứa làm học sinh, đứa làm cô giáo. Những trò chơi ngây thơ ấy theo năm tháng dần trở thành ước mơ, rồi được nuôi dưỡng thành ý chí để tôi cố gắng biến ước mơ thành hiện thực. Đến hôm nay, nhìn lại chặng đường đã qua, tôi càng thấm thía rằng mình đã không chọn sai. Tôi yêu nghề, yêu từng lớp học trò đã và đang đi qua tuổi trẻ của tôi. Tôi yêu sự hồn nhiên, sự cố gắng, cả những vụng về của các em. Và trên hết, tôi yêu cảm giác được tận tâm, được sẻ chia, được gieo những hạt mầm tri thức và nhân cách.

Lớp K21 CH5 chụp hình lưu niệm cùng cô giáo sau khi kết thúc khóa học

Năm nay, tôi được tiếp tục đồng hành cùng lớp K22CH5. Mỗi gương mặt, mỗi tính cách, mỗi cách học của từng em đều để lại trong tôi những ấn tượng rất riêng. Tôi vẫn luôn tin rằng việc học không chỉ là truyền đạt kiến thức, mà quan trọng hơn là khơi dậy trong các em niềm đam mê, là định hướng để các em từng bước hình thành thế giới quan, nhân sinh quan của chính mình. Được đồng hành, dẫn dắt và chứng kiến các em trưởng thành cũng chính là ngọn lửa tiếp thêm nhiệt huyết cho người làm nghề như tôi. Điều khiến tôi đặc biệt yêu mến lớp K22CH5 chính là sự chủ động và tinh thần học tập rất riêng của từng em. Mỗi giờ lên lớp, tôi luôn cảm nhận được năng lượng tích cực lan tỏa trong ánh mắt, trong cách các em lắng nghe và phản hồi. Có những buổi học vừa đặt câu hỏi, tôi đã thấy nhiều cánh tay đưa lên xin phát biểu; sự mạnh dạn ấy làm tôi vừa bất ngờ, vừa tự hào.

Lớp K22 CH5 tặng hoa nhân ngày nhà giáo Việt Nam

Các em không chỉ trả lời câu hỏi một cách máy móc, mà còn biết mở rộng vấn đề, đặt thêm những thắc mắc của riêng mình, đôi khi hồn nhiên, đôi khi sâu sắc đến mức khiến tôi phải dừng lại suy nghĩ. Có em kể lại trải nghiệm của bản thân để liên hệ với bài học, có em lại tìm đọc thêm tài liệu ngoài giờ rồi mang vào lớp trao đổi. Tôi còn nhớ rõ những tiết học thảo luận nhóm: dù chỉ là một nhiệm vụ nhỏ được giao trước buổi học nhưng mỗi nhóm đều chuẩn bị theo cách riêng. Khi lên bảng, các em có cơ hội được trình bày để nói năng lưu loát, tự tin hơn khiến lớp học trở nên sôi nổi một cách tự nhiên. Có những lúc tôi lùi lại phía sau để quan sát, và thấy rõ từng em đang tỏa sáng theo cách của chính mình: người nghiêm túc phân tích, người hài hước dẫn dắt, người nhẹ nhàng bổ sung, người mạnh dạn tranh luận. Chính sự đa dạng ấy tạo nên nét đáng yêu, độc đáo của K22CH5 một tập thể biết chủ động tiếp nhận tri thức chứ không chỉ thụ động chờ được dạy. Nhìn ánh mắt các em say mê trong từng giờ học, tôi càng hiểu rằng: khi người học biết tự tìm đường đi cho mình, thì người lái đò chỉ cần lặng lẽ đứng phía sau để nâng bước, để hướng dẫn, để khơi gợi. Và đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của giáo viên như tôi.

Lớp đang thảo luận nhóm chủ đề giảng viên yêu cầu

Dù vậy, bên cạnh những nét đáng yêu và tinh thần chủ động ấy, các em vẫn còn không ít hạn chế, điều hoàn toàn tự nhiên ở lứa tuổi sinh viên còn đang dần tìm hiểu, định hình chính mình. Có em vẫn rụt rè khi đứng trước tập thể, giọng nói nhỏ, mạch lập luận đôi lúc còn ngập ngừng chưa trôi chảy. Có em vẫn quen dựa vào những tài liệu sẵn có, chưa thật sự tự tin mở rộng tìm hiểu từ nhiều nguồn khác. Một vài em đôi khi thiếu kỷ luật, chưa biết sắp xếp thời gian cho hợp lý. Thế nhưng, tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu hay nặng lời với các em. Thay vào đó, tôi chọn cách nhẹ nhàng hỏi han, kiên nhẫn đồng hành, từng bước giúp các em nhận ra điểm yếu của mình và học cách vượt qua. Bởi tôi tin rằng, chỉ cần được thấu hiểu và dẫn dắt đúng lúc, các em rồi sẽ trưởng thành theo cách đẹp nhất.

Lớp phó học tập đang trình bày nội dung của nhóm

Qua những buổi học, điều khiến tôi trân trọng nhất chính là cách các em nỗ lực khẳng định bản thân qua từng buổi học. Nhiều em đã dần vượt qua sự ngại ngùng, mỗi lần đứng lên trình bày đều tiến bộ hơn lần trước. Có nhóm trước đây còn lúng túng khi thảo luận, giờ đã biết phân công rõ ràng, biết sửa bài cho nhau, biết cách biến phần trình bày của nhóm thành “sản phẩm chung” chứ không chỉ ghép lại từ từng cá nhân. Tôi thấy được sự trưởng thành ấy qua ánh mắt tự tin hơn, qua những câu hỏi sắc nét hơn, và qua từng lần các em dám thử, dám sai, rồi dám sửa. Những hạn chế không làm các em chậm lại; trái lại, chúng khiến các em biết nỗ lực hơn để chứng minh rằng: mỗi người đều có thể tiến bộ nếu biết bắt đầu từ chính mình.

Nhìn lại chặng đường đã qua hơn 20 năm, tôi hiểu rằng mỗi ngày đứng lớp không chỉ là truyền dạy tri thức, mà còn là gieo niềm tin, trao yêu thương và cùng các em trưởng thành. Nghề giáo chưa bao giờ dễ dàng, nhưng chính ánh mắt trong trẻo, sự cố gắng từng chút một của học trò đã khiến mọi vất vả trở nên xứng đáng. Và trên hành trình ấy, tôi luôn biết ơn vì mình đã chọn, và vẫn đang chọn, tiếp tục đồng hành cùng những mầm xanh của tương lai.

An Thị Hà - Khoa Bồi dưỡng nâng cao